Người Vợ Ở Riêng
Phan_3
Nghe đến đây, biểu tình của thì Nhược Huyên trở nên vô cùng hung dữ, cũng may giữa hai chỗ ngồi có đặt mấy bình hoa, nếu không đặc biệt chú ý sẽ không thấy được người cách vách, nếu không chắc chắn đã dọa đến người khác.
Được lắm, đồ đàn ông đê tiện, bị cô phát hiện hắn bắt cá hai tay vẫn còn níu kéo không muốn chia tay, nói cái gì mà hắn ta chỉ yêu thương cô, là do cô gái kia quấn lấy hắn, hắn chỉ yêu tha thiết một người là cô, hiện tại cùng kẻ thứ ba kia ngọt ngọt ngào ngào, còn dám mặc quần áo tình nhân màu xanh thân thiết với nhau giữa ban ngày, thật giống như hai con ếch.
"Con bà nó, trước mặt mày bà đây làm thục nữ, hiền lành, anh liền cho rằng bà đây dễ bắt nạt lắm phải không? Chết tiệt!" Hai tay thì Nhược Huyên nắm chặt lấy ly thủy tinh, tưởng tượng đây là cổ của tên ếch đực kia, nghiến răng nghiến lợi, nhe răng trợn mắt thấp giọng nói.
cô đột nhiên biến sắc chú ý đến người nãy giờ vẫn nhìn cô, ngồi cách cô không xa Bùi Thần Dật.
Anh đang uống nước, lại bị biểu tình hung dữ và lời nói thô tục của cô dọa một phen, mới vừa uống ngụm nước, liền ho khan nhưng cũng không nhịn được ý cười, chỉ là đè thấp âm thanh cúi đầu cười.
thì Nhược Huyên nghe thấy tiếng cười, nhìn đến Bùi Thần Dật, hai mắt cô chớp chớp, lập tức khôi phục tư thế của một tiểu thư, khụ một tiếng hắng giọng, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiết Duệ Uyên nhìn người trước mắt ý cười không giảm, thậm chí Bùi Thần Dật không dừng cười được, tò mò hỏi: "Cười cái gì?"
Bùi Thần Dật đặt cái ly xuống, nắm tay đặt trước môi, nhịn không được khụ khụ.
Anh lắc đầu: "Mới nãy, hình như mình thấy Như Hoa."
"Ở đâu?"
thì Nhược Huyên cũng nghe được lời nói của Bùi Thần Dật, nhanh chóng buông cái ly, hai mắt trừng to nhìn anh, như đang uy hiếp, anh dám!
Bùi Thần Dật nhận được ánh mắt của cô, anh lại khụ khụ, cố nén ý cười lắc đầu: "Ảo giác."
"Nha." Tiết Duệ Uyên cũng không tiếp tục đề tài này, ăn mì thịt bò.
Đáp án này không thể làm vừa lòng thì Nhược Huyên, anh lại nói cô giống Như Hoa, người kia dùng ngón tay ngoáy mũi, cười đến bỉ ổi, cô lại là một đại mỹ nhân đâu có giống nhau chứ?
"Anh yêu, người ta muốn ăn cái kia a, anh đút người ta đi, a...."
Chịu hết nổi rồi! Hai tay thì Nhược Huyên chụp lấy cái bàn đứng dậy, con ếch đực ở chỗ ngồi cách vách đang muốn đút miếng thịt bò cho con ếch cái, miếng thịt bò còn chưa đến miệng ếch cái, thì Nhược Huyên đột nhiên xuất hiện bên cạnh, tay ếch nam run lên đem miếng thịt bò đưa vào cái miệng mở đặc biệt nhỏ của ếch cái, chút nữa làm cho ếch cái nghen chết.
Ếch đực nhanh chóng đứng lên, nĩa ăn cũng không kịp rút lại, lóng ngóng lo lắng đứng lên lắp bắp nói: "Huyên Huyên, em, em cũng ở đây, anh, anh không quen cô ta...."
thì Nhược Huyên hoàn toàn xem nhẹ lời giải thích của con ếch đực kia, nhìn cũng không nhìn đến hắn, phong tình quyến rũ, xinh đẹp chạy về phía Bùi Thần Dật.
"Nha, honey, thì ra anh đã sớm đến, người ta chờ anh thật lâu đó." thì Nhược Huyên cố kéo dài giọng, âm thanh nũng nịu, càng biểu thị ra bộ dáng nữ nhân yểu điệu cảm tình thân thiết.
Tiết Duệ Uyên đưa lưng về phía thì Nhược Huyên chăm chú ăn thịt bò, không biết được âm thanh làm nũng kia là nói với Bùi Thần Dật, bởi vậy cũng không thu chân lại, thì Nhược Huyên cứ như vậy bị trượt chân, gần như bổ nhào vào lòng Bùi Thần Dật.
Bùi Thần Dật nhanh tay đỡ được cô, bị cổ tay của cô đánh vào lồng ngực, đau đến nhe răng.
thì Nhược Huyên dùng âm thanh ngọt ngào đến phát ngấy nói tiếp: "Honey, anh chờ em có lâu không a? Ôi, người ta thật yêu anh nha." Đôi mắt mềm mại đáng yêu của cô trừng to nhìn anh, dùng ánh mắt nói với anh, phối hợp với tôi.
Bùi Thần Dật cảm thấy buồn cười, anh nhìn con ếch đực đang muốn chạy về phía họ liếc mắt một cái: "Dựa vào cái gì?"
thì Nhược Huyên trừng anh hai mắt càng mở lớn, cố làm ra nét mặt hung ác: "Anh vừa mới nói xấu tôi."
Bùi Thần Dật khẽ cười nói: "À? Tôi nói cái gì?"
cô còn đang ở trong lòng Bùi Thần Dật, nhưng một chút cũng không phát hiện ra, cô vẫn đưa lưng về phía Tiết Duệ Uyên đã sớm dừng ăn, anh ta đương nhiên nhận ra cô, chính là cô thư ký "cay nghiệt" của anh mà, anh dùng ánh mắt đã hiểu ra nhìn về phía Bùi Thần Dật, thì ra hai người họ đã quen biết từ lâu.
Bùi Thần Dật nhìn thấy ánh mắt của anh, liếc mắt nhìn anh một cái lại lướt qua cửa, ý tứ chính là anh có thể cút được rồi.
Tiết Duệ Uyên không chút để ý, cười cười vươn ngón trỏ chỉ phần bít tết của anh, ý nói hôm nay cậu mời khách, sau đó nghênh ngang đi ra cửa lớn nhà hàng.
Tuy nhiên anh không thật sự muốn đi, nhưng anh vẫn nên một vừa hai phải thì tốt hơn,chẳng may chọc phải Bùi Thần Dật,những bảo bối của anh lại gặp nguy hiểm rồi.
Toàn bộ từ đầu đến cuối thì Nhược Huyên hoàn toàn không phát hiện,cô không biết vừa rồi trước mặt ông chủ chính mình lại bày ra chuyện mất mật,còn đánh bạn ông chủ.cô vẫn đang thở phì phì,rất cẩn thận hạ giọng“Anh có giúp tôi hay không?”
Kỳ thật vừa rồi Bùi Thần Dật cũng nghe được lời nói của người đàn ông cách vách,không khó đoán được bạn trai cô bắt cá hai tay bị cô phát hiện,như vậy lần đầu tiên gặp cô,cô một người bước đi thật chậm dưới mưa to,là vì cô phát hiện chuyện này làm cho cô đau lòng,sau đó cô đánh anh.Tâm tình Bùi Thần Dật trở nên không được vui.
“Tôi với cô rất thân sao?Lần đầu gặp bị cô đánh,lần thứ hai bị cô cắn,lần này là lần thứ ba,cô lại cho tôi một đấm,vì sao tôi phải giúp cô?”
thì Nhược Huyên khinh bỉ nhìn anh,người đàn ông này thật nhỏ mọn,chuyện nhỏ tí tẹo như vậy cũng so đo
“Anh chắc chắc anh không giúp tôi?Anh không giúp tôi thì làm sao theo đuổi được tôi đây.Anh không thể phủ nhận một tuần chúng ta gặp nhau đến ba lần,nếu anh không phải muốn theo đuổi tôi,chẳng phải muốn tôi tin rằng có duyên phận ma quỷ như vậy”
Bùi Thần Dật rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười,tâm tình vui sướng trở lại,người phụ nữ điên này thật có ý tứ,anh còn cho rằng cô sẽ uy hiếp anh,hoặc là ấn tượng của anh về cô,trực tiếp giải quyết bằng bạo lực,nhưng không ngờ cô lại đưa ra cái lý do này,cái này cơ bản chính là suy nghĩ trong lòng cô nha,không nghĩ tới cô lại nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra,anh chưa từng thấy qua người như vậy.
Tâm tình thì Nhược Huyên vốn không tốt,thấy anh cười lại càng không vui,cho rằng anh nhạo báng cô.
cô hừ lạnh nói “không giúp thì thôi vậy” cô nói xong định quay đầu đi,mất mặt thì mất mặt đi,so với anh cười nhạo còn tốt hơn.
Chỉ là thì Nhược Huyên chưa kịp đi đã bị Bùi Thần Dật ôm lại,nghe thấy giọng nói của anh mang theo ý cười “Đau lắm phải không?Bảo bối,để anh xoa xoa cho em nha?”
thì Nhược Huyên nghe thấy thiếu chút nữa ói ra máu,xoa xoa,xoa xoa cái đầu anh a.
Chỉ là cô còn chưa nói,ếch đực đã đứng không yên đi đến trước mặt họ,hai người không biết chính mình thấp giọng nói chuyện,vành tai cùng tóc mai chạm nhau trong mắt người khác có bao nhiêu thân mật.
“Này,anh là ai a”
Bùi Thần Dật khóe mắt cũng không thèm nhìn hắn,chỉ chăm chú nhìn thì Nhược Huyên,một bộ dáng tình thâm ý trọng.
thì Nhược Huyên xoay người ôm eo Bùi Thần Dật,giả vờ như cô gái nhỏ đang hạnh phúc,hướng về phía ếch đực cười rạng rỡ “A,anh cũng ở đây hả,cùng bạn gái ăn cơm?A quên giới thiệu” cô nhìn Bùi Thần Dật cười ngọt ngào,Bùi Thần Dật cũng đắm đuối đưa tình nhìn cô,khẽ mĩm cười.
thì Nhược Huyên đối với biểu hiện của anh cực kỳ vừa ý,nói tiếp “Đây là bạn trai mới của tôi,honey đã theo đuổi tôi thật lâu,anh ấy thật sự rất yêu tôi,vừa nghe tin tôi với anh chia tay đã thổ lộ với tôi,anh ấy đẹp trai lại ưu tú như vậy,tôi đương nhiên muốn nắm bắt giử lấy anh ấy”
không biết Bùi Thần Dật là cố ý hay vô tình,từ trên nhìn xuống ếch đực nói “Cảm ơn anh lúc trước đã chiếu cố bảo bối,làm phiền anh rồi”
thì Nhược Huyên nhìn động tác của Bùi Thần Dật,lại nhìn sắc mặt của ếch đực thay đổi,trong lòng điên cuồng vui vẻ.
cô giả vờ nhìn cổ tay trông rổng “Nha,thì ra đã không còn sớm,tôi cùng honey đang vội,chúng tôi đi trước nha”
Hoàn toàn không để ý đến con ếch đực kia cho tới bây giờ chỉ mới nói được một câu,thì Nhược Huyên ôm cánh tay Bùi Thần Bật,cười hạnh phúc đi khỏi nhà hàng.
Vừa xem vở kịch đến mê mẩn,mang theo ánh mắt sùng bái của cô phục vụ,thì Nhược huyên còn không quên nhắc nhở “bạn trai trước của tôi thật rất khách khí,anh ta nói bữa ăn này anh ta mời nha ha ha ha”
Thanh âm lớn cố tình để con ếch đực kia nghe được,mặt ếch đực nhất thời biến thành màu gan heo.
“Anh yêu sao anh lại giúp bọn họ thanh toán,sao lại muốn mời khách?hay là anh còn chưa hết hy vọng với người phụ nữ kia?người ta không chịu đâu,anh phải nói chỉ yêu mình em”
âm thanh cùng dáng vẻ kệch cỡm của ếch cái là ấn tượng cuối cùng của thì Nhược Huyên về hai con ếch kia.
Vừa ra khỏi nhà hàng,thì Nhược Huyên lập tức cười ra tiếng,không chút bận tâm đến hình tượng của chính mình.
Bùi Thần Dật nhìn cô đang sang sảng cười,không chào tạm biệt cô,vẫn đi theo bên cạnh cô,thậm chí không nhắc cô buông tay anh ra.
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của thì Nhược Huyên,Bùi Thần Dật không hiểu sao tâm tình mình lại trở nên vui sướng,khóe miệng không tự giác khẽ cong lên.
Bên cạnh nhà hàng có một công viên nhỏ, là nơi tản bộ tốt nhất sau khi ăn, mà hôm nay không biết vì sao, người trong công viên ít đi hẳn.
Khi thì Nhược Huyên và Bùi Thần Dật tản bộ, đi vào công viên nhỏ, dọc đường đi tiếng cười không ngừng.
thì Nhược Huyên buông tay Bùi Thần Dật, bước nhanh lên phía trước, đến dưới gốc cây cổ thụ, cô dừng bước, chống lên thân cây gập người cười nghiêng ngả.
Quá khoa trương rồi, có buồn cười như vậy sao? Bùi Thần Dật hơi hơi nhíu mày.
Lúc Bùi Thần Dật còn chưa kịp phản ứng, thì Nhược Huyên đang cười to đột nhiên "oa" một tiếng khóc lên.
Giữa trưa hè yên tĩnh, trong công viên truyền đến tiếng côn trùng kêu to, xa xa là tiếng chó sủa vang, có một ông lão sau khi ăn xong đang dắt chó đi dạo, không hề e ngại cái nóng của trưa hè, cũng có âm thanh của mấy đứa trẻ đang chơi đùa, tiếng người mẹ dịu dàng nỉ non.
Bùi Thần Dật lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn thì Nhược Huyên khom người, tay chống lên thân cây, lúc nãy cô còn mở to đôi mắt xinh đẹp trừng anh đầy uy hiếp, cô còn làm dáng vẻ hạnh phúc ra oai với bạn trai trước, vừa rồi cô còn cười đến sáng lạn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đắc ý, hất cằm nhỏ lên.
Người phụ nữ này a.... Bùi Thần Dật tiến lên phía trước, đè lên tay cô, chậm rãi đem tay cô nắm trong bàn tay của mình, xoay người cô dồn trọng tâm vào anh, một tay nắm tay cô, một tay nắm vai cô, để mặt cô vùi vào ngực anh.
thì Nhược Huyên giống như cô gái nhỏ cực kỳ đau lòng, trong lòng anh ra sức khóc, đem tất cả uất ức của mình khóc ra.
Bùi Thần Dật không nói gì nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dùng động tác mềm mại nhẹ nhàng trấn an cô.
Tuy hai người chỉ mới gặp nhau ba lần, không tính là rất quen thuộc, nhưng mỗi lần gặp cô luôn hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi xuất hiện trước mặt anh, cho dù lần trước đại di mụ của cô đến, vẫn hung hăng với anh như cũ, lại còn cắn anh một phát.
Mà hiện tại nhìn bộ dạng khóc đến đáng thương của cô, buồn bã ỉu xìu, ủ rũ, Bùi Thần Dật cảm thấy như có tảng đá lớn đặt trên ngực, nặng nề khó chịu, cô vẫn thích hợp với bộ dạng sức sống bắn ra bốn phía hung hăng đánh anh hơn, liều lĩnh như vậy, đắc ý như vậy, cô nên có bộ dáng đó.
Người trước ngực làm Bùi Thần Dật thu hồi lại tinh thần, thấy cô càng khóc càng dữ dội, anh lấy khăn giấy trong túi, mở một tờ đưa cho cô.
Viền mắt cô hồng hồng, nhìn bàn tay đang cầm khăn giấy của anh, không hề giữ chút hình tượng, trước mặt anh xì mũi thật mạnh, Bùi Thần Dật vẫn đứng tại chỗ, không hề cảm thấy khó chịu mà lui lại.
"Còn không."âm thanh của cô có chút nghẹn ngào, mềm mại tinh tế rất đáng thương.
Bùi Thần Dật lại đưa một tờ khăn giấy cho cô, kì thật anh có thể đem cả gói khăn giấy đưa cho cô, nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên cực kỳ thích động tác như vậy, giống như động tác này có thể duy trì quan hệ của anh và cô.
thì Nhược Huyên lại nhìn về phía anh, bắt lấy khăn giấy vừa xì mũi, vừa rầu rĩ nói: "Tôi mới không phải khóc vì thất tình, người đàn ông đê tiện kia có gì đáng để tôi khóc."
Bùi Thần Dật nhìn cô gật đầu: "Ừm." không an ủi cũng không phản bác lại cô.
thì Nhược Huyên cho rằng anh không tin cô: "Tôi khóc chỉ vì mắt nhìn người của tôi sai, thật là mắt bị mù, trước đây sao lại nhìn trúng người đàn ông đê tiện đó, vậy mà còn tình nguyện làm thục nữ vì hắn ta, già vờ đến mức khó chịu muốn chết." cô vừa nói vừa khóc: "Tôi thật oan ức a, oa!"
Bùi Thần Dật có chút bất đắc dĩ nhìn thì Nhược Huyên rơi nước mắt như mưa, anh rất ít nhìn phụ nữ khóc, mấy người bạn gái trước của anh tính tình còn "cay" hơn thì Nhược Huyên, gặp chuyện uất ức chỉ biết tìm anh cãi nhau, anh chưa bao giờ thấy người nào khóc thảm hại như thì Nhược Huyên, lần đầu đối mặt với tình huống như vậy, anh cũng không biết an ủi cô như thế nào.
Nhưng thì Nhược Huyên lại nhanh chóng dừng khóc, cầm lấy khăn giấy lau khô nước mắt: "Này thích khoe hàng, anh tên là gì?"
Mặt Bùi Thần Dật không đổi sắc nhìn cô một cái: "Bùi Thần Dật."
"A, không ngờ tên cũng bình thường thôi, này sao lại cứ thích khoe hàng như vậy, vì hứng thú sao? Anh thích khoe quần lót với người khác?"
Bùi Thần Dật trừng mắt nhìn cô không nói một lời.
Ngược lại thì Nhược Huyên lại tự nói tiếp, xem nhẹ ánh mắt của Bùi Thần Dật: "Ha, không thể tưởng tượng được anh lại có ham mê biến thái như vậy." Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nhìn Bùi Thần Dật: "À, tôi tên là thì Nhược Huyên, thật ra tôi cảm thấy anh là người đàn ông tốt, làm sao lại có loại ham mê biến thái như vậy? Ai, không cần giải thích, mỗi người một chí hướng thôi."
Bùi Thần Dật thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cô cơ bản không cho anh cơ hội giải thích.
"Chúng ta có thể gặp lại không a?" thì Nhược Huyên lại nghĩ mình không có phương thúc liên lạc với anh, hôm nay tam biệt không biết sau này có còn gặp lại anh, trong lòng có chút u buồn không rõ.
"không phải cô nói chúng ta không đến một tuần đã gặp nhau đến ba lần sao, là vì tôi đang theo đuổi cô."
thì Nhược Huyên kinh ngạc hô lên: "Tên thích khoe hàng như anh cũng không xứng làm bạn trai tôi."
cô thật đúng cái gì cũng dám nói, Bùi Thần Dật lườm cô một cái.
thì Nhược Huyên cười hì hì: "Này, anh có muốn cho tôi số điện thoại không?"
"Còn có thể gặp mặt." Bùi Thần Dật thần thần bí bí nhìn cô một cái, xoay người chậm rãi rời khỏi công viên nhỏ.
"Sao anh có thể khẳng định như vậy?" thì Nhược Huyên chậm rì rì đi theo anh, một chút cũng không thấy xấu hổ vì bị từ chối.
"Tôi chính là khẳng định."
"Vậy khi nào thì gặp lại?" thì Nhược Huyên truy hỏi bám riết không tha, cô giống như có chút chờ mong lần gặp tiếp theo của bọn họ.
"không biết."
"Sao lại không biết?"
"Cũng không biết."
"Này....."
"không cần hỏi nữa."
"Tại sao?"
"thật xấu."
"Bùi Thần Dật, anh nói ai xấu? Anh thử nhìn lại một lần xem, đâu có xấu chứ? rõ ràng là mỹ nhân mà."
"Ừm."
"Đừng có ừm, anh nói rõ ràng cho tôi."
thì Nhược Huyên túm lấy ống tay áo Bùi Thần Dật đong đưa thật mạnh, anh dung túng cho cô, cái gì cũng không nói, , để cô nắm lấy ống tay áo đến nhăn nhúm, anh muốn nhìn cô như thế này.
thì Nhược Huyên là người rất nghiêm túc, tuy cô không đem mấy chữ "cẩn thận" viết trên mặt, nhưng cùng cô ở chung, đồng nghiệp đều có cảm giác như vậy.
Từ đầu khi cô vào làm ở Thịnh Thế, người của bộ phận nhân sự đều cho rằng cô là cái bình hoa ngực to não ngắn, có thể được tuyển vào chắc là sử dụng chút thủ đoạn, nhưng ý nghĩ như vậy sau nửa năm đã biến mất, Thịnh thế không có ai nghiêm túc như cô, năng lực làm việc lại mạnh mẽ như vậy.
Lượng công việc một ngày của cô tương đương với công việc của ba người khác, ngay từ đầu, các tiền bối đối với cô vô cùng chèn ép, cô một chút cũng không có không phục, mỗi ngày tăng ca đến chín giờ tối cũng chưa hề một câu oán giận.
cô không chỉ đem công việc của mình làm thật cẩn thận tỉ mỉ, phương hướng phát triển công ty cũng không có trong phạm vi công việc của cô, cô vẫn có thể hiểu được rõ ràng, thậm chí ưu khuyết điểm của những công ty khác cũng phân tích vô cùng tường tận, điểm này của cô làm cho các tiền bối phải giơ ngón tay cái thán phục.
hiện tại có bao nhiêu người trẻ tuổi có đủ năng lực để phân tích những tư liệu này? Lại có mấy người có thể mở rộng tầm nhìn ngoài phạm vi công việc của mình, nắm rõ tin tức những lĩnh vực khác? thì Nhược Huyên có thể trong thời gian ngắn từ nhân viên nhỏ bé phòng nhân sự trở thành thư ký tổng giám đốc Thịnh Thế, không phải không có nguyên nhân.
Cũng bởi vì cô có năng lực hơn người khác, mọi người tổ thư ký của tổng giám đốc đều tin tưởng cô, mà tính cách thẳng thắn của cô cũng giúp cô đem những quan hệ phức tạp trong văn phòng xử lý thành thạo, mấy thư ký trong tổ thư ký tổng giám đốc ganh đua sắc đẹp, tình cảm cũng không tốt lắm, lại chỉ cô có thể cũng mấy cô gái kia hòa hợp, nên sáng nay cô bị Tiết Duệ Uyên gọi vào văn phòng, mấy thư ký cũng tụ lại ngoài cửa phòng, vì cô khẩn trương toát mồ hôi lạnh.
thì Nhược Huyên nhìn nhìn đồng hồ trên tường, cô đã tiến vào 30 phút, trừ khi họp và báo cáo lịch trình làm việc hằng ngày, cô chưa từng lưu lại trong phòng tổng giám đốc thời gian lâu như vậy, cô thật muốn ngáp to một cái, đương nhiên cô cũng không ngốc như thế, lại ngáp trước mặt lãnh đạo trực tiếp của mình, đó không phải là muốn chết sao?
"Như thế nào? đã quyết định chưa?" Tiết Duệ Uyên kí xong một phần văn kiện, lại đem lực chú ý tập trung trên người cô.
"Tôi không hiểu vì sao lại là tôi?" thì Nhược Huyên nháy đôi mắt to xinh đẹp, ánh mắt có chút nghi ngờ.
một tay Tiết Duệ Uyên vuốt cằm: "Năng lực làm việc của cô có thể xem là tốt nhất trong công ty, công tác biểu hiện xuất sắc, tôi hy vọng cô có thể giúp đỡ kỹ sư lập trình kia một chút, kỹ sư lập trình của công ty chúng ta cô cũng biết đấy, anh ta hầu như không lộ mặt ở Thịnh Thế, thế cho nên ta không có tổ thư ký, nhưng là chuyện bên đó tuyệt đối ít hơn bên này rất nhiều."
Tổng giám đốc như là muốn xem cô như một tổ thư ký sao?
" Boss, anh muốn xem một phụ nữ như tôi thành đàn ông cũng được, dù sao hiện tại cũng là nam nữ bình đẳng, đàn ông có năng lực , phụ nữ chúng tôi cũng như vậy, nhưng anh lại đem tôi thành cả tổ thư ký?"
Tiết Duệ Uyên nghe cô nói rớt vài giọt mồ hôi lạnh, nghe đến cái tên thì Nhược Huyên, quản lí phòng tiêu thụ à người đàn ông cao lớn như vậy cũng phải chịu thua, không có mấy người phụ nữ có thể làm việc mà chỉ ngủ mười tiếng mỗi tuần.
Buổi sáng theo anh ta đến Italy mở bốn hội nghị, buổi tối lại tham dự tiệc rượu ở Bỉ, cô có thể tỉnh táo nói chuyện với anh, cùng anh đi chào hỏi cổ đông của các công ty, trên máy bay cô cũng không hề sử dụng thời gian ngắn ngủi này để ngủ bù, phụ nữ? cô thật đúng là phụ nữ a.
Tiết Duệ Uyên khụ một tiếng , thanh giọng nói : " Đương nhiên, nếu cô không đồng ý, tôi cũng không miễn cưỡng." . Sau đó anh lại có thâm ý khác nhìn thì Nhược Huyên liếc mắt một cái : " Nhưng cô có biết tôi kì vọng ở cô không chỉ là một thư ký, năng lực cộng tác của cô tôi vô cùng thưởng thức, cũng hiểu được cô có cơ hội thăng chức, có lẽ trải qua rèn luyện lần này, năng lực của cô có thể nâng lên một bậc.
Đương nhiên nếu cô chỉ muốn làm thư ký thì cũng tốt, như thế cô có thể từ chối đề nghị của tôi, tôi hoàn toàn có thể lý giải, cũng tuyệt đối không miễn cưỡng cô." Tiết Duệ Uyên vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của thì Nhược Huyên: " Nhưng mà có một chút đáng tiếc a"
thì Nhược Huyên không liên nhẫn trợn trừng mắt, trời ạ lần này đổi lại dùng phép khích tướng rồi.
" thật ra anh nghĩ muốn gặp mặt người nào đó nhưng lại tìm không được lý do thích hợp , lúc này mới nhớ, có thể đem tôi điều đi, sau đó đem người nào đó điều lên , danh chính ngôn thuận ổn chung một chỗ với anh, tôi nói đúng không? Boss "
Tiết Duệ Huyên nghiêm trang: " Tôi có công tư không rõ ràng như vậy sao ?"
Bộ dáng thì Nhược Huyên cũng nghiêm túc nói : " Tuyệt đối không phải." cô vừa nói cứ gật đầu thật mạnh khẳng định.
Tiết Duệ Huyên lại cố ý khụ một tiếng: " Như thế cô dọn dẹp một chút đi, lập tức đi qua, thư ký Trần Phàm của người lập trình đã liên hệ với phòng nhân sự , cô nhanh đi gặp anh ta đi".
Mới ra khỏi cửa phòng tổng giám đốc, thì Nhược Huyên bị mấy thưa ký mới vừa dựng thẳng tay nghe lén vây quanh, trong đó người mặc váy công chúa Điềm Điềm thăm dò hỏi thì Huyên : " Tổng giám độc có nói gì không?"
Vu Tâm mở to mắt trừng Điềm Điềm một cái : " Chín Huyên có năng lực như vậy, tổng giám đốc còn có thể nói cái gì? Nhất định là khe ngợi chị ấy."
Người hơi chững chạc đem băng đô Thượng Quan Tình liếc nhìn ba người , bình tĩnh nói một câu: " 33 phút lẻ một giây"
thì Nhược Huyên đối với thời gian chính xác tới từng giây có chút không biết nói gì, nhưng bởi vì các cô ấy quan tâm, có phần cảm động cũng cóchút không nỡ đi.
" Cũng chưa nói cái gì, chỉ là điều mình đến làm thư ký cho kỹ sư lập trình."
Mới vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm lập tức nhăm nhúm : " Oa, vì sao?"
Vu Tâm biểu tình giống như Điềm Điềm , nhưng Thượng Quan Tình lại vô cùng bình tĩnh, chỉ có cô nhìn được trong ánh mắt của thì Nhược Huyên có phần không nỡ.
thì Nhược Huyên vỗ vỗ vai Thượng Quan Tình , một tay đặt lên vai Điềm Điềm : " Các cậu sao vậy ? Đây chính là chuyện tốt nha, kỹ sư lập trình bình thường đều không xuất hiện , mình qua bên kia công việc có thể nhẹ nhàng hơn , Boss đã quan tâm mình như vậy , nha đầu ngốc."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian